Trang

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Chỉ là vô nghĩa....!

 * *
Trong phòng hồi sức của bệnh viện, con bé dần dần hé mở đôi mắt còn rướm máu. Nó bừng tỉnh hỏi chị y tá đang truyền nước biển cho nó.
- Chị…… Đây là đâu???? Bạn em đâu????
- Em bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện. Em yên tâm đi, em ko sao đâu
Đúng rồi! Nó nhớ ra. Nó vừa trải qua một vụ tai nạn kinh hoàng. Giờ nghĩ lại nó còn nổi cả da gà. Thật không ngờ nó còn có thể sống sót.
- Chị ơi, thế còn anh ấy đâu??? Bạn em đâu???-nó gặng hỏi chị y tá
Chị y tá im lặng vài giấy rồi nói lảng :
- Em mới bình phục chưa khỏe lắm, giữ gìn sức khỏe đi
Nó bắt đầu hoảng loạn. Linh cảm cho thấy có gì đó không ổn tí nào. Nó gào lên:
- Anh ấy đâu rồi hả chị???
- Em phải bình tĩnh đã- chị y tá an ủi
- Em xin chị, chị cho em gặp anh ấy, anh ấy sao rồi. Em cần gặp anh ấy- nó xuống giọng năn nỉ
- Thôi được chị đưa em đi gặp anh ấy. Nhưng em hứa phải bình tĩnh
Rồi chị y tá đẩy xe lăn cho nó đi gặp anh. Anh nằm bất động trong……… nhà xác. Nó bật khóc, khóc nức nở chạy đến bên anh. Ôm lấy anh, ôm lấy cơ thể đang lạnh dần của anh. Nó sợ ma, nó sợ thấy người chết và chưa bao giờ nó dám nghĩ mình sẽ ôm 1 cái xác chết. Nó khóc thảm thiết:
- Anh ơi, anh tỉnh lại đi. Em yêu anh, em muốn nói với anh điều đó. Em xin anh, tỉnh lại đi anh
" Em yêu anh": đó là câu nói anh khao khát được nghe nó nói. Bây giờ nó đã nói. Nhưng bây giờ nó nói thì để làm gì nữa? Chỉ là vô nghĩa.
8 tháng trước, đúng ngày 20/11, nó về trường thăm cô giáo cũ. Anh cũng về trường thăm người cô ấy. Lần đầu gặp nó, anh đã có cảm tình với nó. Anh thích cái nét mặt xinh xinh, anh thích đôi mắt to to của nó. Anh thích cả cái tính cực kì con nít và ngang bướng cúa nó. Rồi anh xin số điện thoại và yahoo! Của nó. Thật là duyên số. Anh và nó hiện cũng đang học chung 1 trường cấp 3. Nó thua anh 1 tuổi.Rồi anh bắt đầu chiến lược theo đuổi nó.
Khác với anh, trúng "tình yêu sét đánh" ngay từ lần đầu gặp nó, nó chẳng để ý gì anh. Đơn giản, anh ko phải mẫu người nó thích. Anh ko đẹp trai, ko lãng mạn, ko ngọt ngào như những chàng trai khác nó từng quen. Nó chỉ xem anh là bạn. Hay nói trắng ra, nó xem anh như một tên ngốc để qua đường. Rồi anh và nó cũng hẹn hò. Nói hẹn hò là do anh nghĩ vậy, chứ với nó, nó chỉ gặp anh khi ko biết làm gì vào những giờ rãnh rỗi. Cho dù anh cố gắng thế nào, thì nó vẫn lạnh lùng với anh, lạnh đến mức anh có thể đóng băng bất cứ lúc nào. Nhưng anh vẫn bên nó. Vẫn là bờ vai cho nó khóc khi có chuyện buồn, vẫn là nơi để nó trút bầu tâm sự. Ngồi bên nó, anh chỉ lắng nghe, anh thường để nó ể hết câu chuyện mới trả lời lại hoặc cho nó lời khuyên. Có lần gặp anh, nó kể với anh mới chia tay bạn trai cũ và khóc sướt mướt. Lúc ấy anh mới biết nó đã có bạn trai, điều mà nó chối là nó ko có trong lần đầu gặp anh. Nhưng anh cũng ko giận nó, ko buồn nó. Anh lại là nơi để nó kể lể, khóc lóc. Nó vô tâm với anh. Vô tâm đến độ khi đi bên anh, nó sẵn sàng đùa giỡn vô tư với bất cứ chàng trai nào, hay nói chuyện điện thoại ngọt ngào với bất kì đứa nào là con trai. Đương nhiên, anh vẫn bỏ qua cho nó.
Trước sự vô tâm , hững hờ củ nó. Anh đã quyết định "tấn công". Anh quan tâm nó nhiều hơn nữa. Anh nắm tất cả lịch học, lịch làm việc của nó. Rồi anh tặng quà cho nó. Rất nhiều quà. Từ những món quà mắc tiền đến những món quà đích thân anh làm tặng. Nó nhận quà. Nhưng rồi nó vất những món quà đó vào một nơi mà hiếm khi nó đụng đến. Trang sức anh tặng nó cất vào tủ, gấu bông, đồ anh làm tay thì cũng bỏ xó. Anh ko biết điều này, vì nếu biết anh sẽ buồn đến chết mất.
Rồi ngày sinh nhật nó, anh tổ chức sinh nhật cho nó. 1 buổi sinh nhật lãng mạn, chỉ có anh và nó. Ánh nến lung linh đẹp lãng mạn. Chưa bao giờ anh lãng mạn như hôm nay. Anh và nó ăn tối với nhau thật ngọt ngào. 9h, anh tính đưa nó về. Lúc này trời bắt đầu mưa. Nó thấy có ông bán bong bóng còn lại 1 chùm trên tay. Nó đòi anh mua. Đương nhiên, anh gật đầu cái rụp. Không chút suy nghĩ, mặc kệ trời mưa, anh băng qua đường mua cho nó chùm bong bóng màu hồng rạng rỡ như gương mặt nó. Trong khi nó thích thú vỗ tay, cười tươi như hoa thì anh phải dầm mưa ướt như chuột lột. Anh không bận tâm trời mưa, dường như với anh, nụ cười của nó còn đáng giá hơn cả sức khỏe của anh. Nhưng cuộc sống luôn có những điều không ai nói trước được.. Nó hớn hở chạy lại chỗ anh. Có một chiếc taxi tiến rất nhanh về phía nó, anh liền chạy tới đẩy nó ra. Và đương nhiên, anh không qua khỏi. Nó thấy toàn bộ cảnh tượng đó, nó thấy máu anh chảy be bét trên mặt, nó sợ đến ngất xỉu.
Nó là con ngốc, quả thật rất ngốc. Khi anh bên cạnh nó chưa bao giờ trân trọng. Nó chưa từng mang cho anh niềm vui trong khi anh luôn dành cho nó những gì tốt nhất. Giờ nó nhận ra thì đã quá muộn màng. Nó đứng trước mộ anh, ngôi mộ mới xây bóng loáng. Giá mà ngày xưa nó biết tôn trọng anh hơn thì giờ cũng không phải hối hận. Giá mà nó đừng có vòi vĩnh quá đáng thì giờ anh vẫn còn nhắn tin cho nó vào mỗi sáng. Tất cả cũng chỉ là một giả thiết không thể xảy ra. Anh và nó ở 2 thế giới khác biệt. Nó không biết anh nghĩ gì nhưng với nó, nó không bao giờ quên anh được và có thể nó phải ân hận suốt cuộc đời. Ước gì sự ân hận của nó có thể làm anh sống lại. Nhưng điều đó chỉ là ……… vô nghĩa!
========== THE END ===========

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét